Tổng quan Phòng 610

Các học viên Pháp Luân Công thỉnh nguyện ôn hòa bên ngoài Trung Nam Hải trụ sở của chính phủ vào tháng 4 năm 1999 để yêu cầu chính phủ trả lại công lý cho Pháp Luân Công

Pháp Luân Công, hay còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp, là một hệ thống "tu dưỡng cơ thể và tinh thần" được ông Lý Hồng Chí giới thiệu cho công chúng vào mùa xuân năm 1992, thời kỳ "bùng nổ của khí công"[8][9]. Pháp Luân Công có 5 bài tập khí công nhẹ nhàng (bốn bài động công tư thế đứng và một bài tĩnh công toạ thiền). Các bài học Pháp Luân Công được viết trong quyển sách chính yếu, Chuyển Pháp Luân, và hướng dẫn thực hành trong cuốn Đại Viên Mãn Pháp.

Pháp Luân Công được quan chức ủng hộ đáng kể trong những năm đầu phát triển, và có hàng chục triệu người theo tập luyện. Tuy nhiên, vào giữa thập niên 90, chính quyền Trung Quốc đã tìm cách kiềm chế ảnh hưởng của môn Khí Công này, ban hành các yêu cầu nghiêm ngặt hơn về các môn phái khí công khác nhau của đất nước.[8] Năm 1996, Pháp Luân Công đã rút khỏi Hiệp hội khí công quốc gia, dưới áp lực ngày càng tăng và để bình thường hóa quan hệ với đảng và nhà nước.[9]

Sau khi từ bỏ mối liên hệ với cơ quan nhà nước, Pháp Luân Công đã bị chỉ trích ngày càng nhiều và bị giám sát từ bộ máy an ninh quốc gia và Ban tuyên giáo. Các sách của Pháp Luân Công bị cấm xuất bản vào tháng 7 năm 1996, và nhà nước chỉ đạo các tờ báo bắt đầu chỉ trích nhóm là một hình thức "mê tín dị đoan phong kiến", "hữu thần" là mâu thuẫn với hệ tư tưởng của chính quyền và nghị trình của quốc gia.[8]

Vào ngày 25 tháng 4 năm 1999, hơn 10.000 học viên Pháp Luân Công đã thỉnh nguyện ôn hòa ở Trung Nam HảI - khu nhà chính phủ để yêu cầu được công nhận chính thức và chấm dứt hành động sách nhiễu leo thang chống lại họ.[10] Giám đốc an ninh nội địa và Ủy viên bộ chính trị La Cán là người đầu tiên chú ý tới đám đông tụ tập. Cán báo cáo lại với Tổng bí thư đảng cộng sản Giang Trạch Dân, và yêu cầu có một giải pháp quyết định đối với Pháp Luân Công.[4]Một nhóm gồm 5 học viên đại diện Pháp Luân Công đã trình bày kiến nghị của họ với phó thủ tướng Chu Dung Cơ, chủ tịch Hội đồng Nhà nước, và đã được ông đáp ứng, sau đó các học viên Pháp Luân Công đã giải tán trong hòa bình.

Chính vì sự kiện này, Giang Trạch Dân đã rất tức giận trước, và bày tỏ quan ngại đối với một số quan chức cấp cao, các quan chức Đảng Cộng sản và các thành viên của quân đội được thành lập để làm tiêu diệt Pháp Luân Công.[11] Tối ngày hôm đó, Giang đã viết một lá thư cho đội ngũ Đảng viên rằng Pháp Luân Công phải bị nghiền nát.[4]

Tài liệu tham khảo

WikiPedia: Phòng 610 http://www.smh.com.au/news/National/A-spy-download... http://books.google.be/books/about/Wild_Grass.html... http://books.google.be/books?id=Bwqkwx4SWS0C&print... http://books.google.be/books?id=QX0kaT2--lAC&print... http://books.google.be/books?id=RXeuibmD2dsC&print... http://www.david-kilgour.com/2009/Jul_05_2009_04.p... http://www.economist.com/node/21557760 http://en.epochtimes.com/news/5-6-10/29446.html http://books.google.com/books?id=eYVlPgAACAAJ&dq=g... http://partners.nytimes.com/library/world/asia/081...